Bước tới trụ sở của một văn phòng nhà nước, người bạn thấy có vẻ là một nhân viên cau có và không hợp tác, bạn lập tức biết rằng mình đang gặp khó khăn rồi đây.
Bạn cần hoàn thành giấy tờ của mình, nhưng khi nhìn khuôn mặt không vui của cô ấy bạn biết thật khó để cô ấy giúp bạn .
Bạn đưa tài liệu và cô ấy nhìn chằm chằm. Bạn giải thích những gì bạn cần, cô ấy nói rằng cô ấy không thể giúp bạn.
Máu của bạn sôi lên trong 10 micro giây, và trước khi bạn biết điều đó, bạn đang hét lên.
“Sao cô ta dám?!”
Thật không thể tha thứ khi cô ấy nói “không” trước khi nghĩ đến yêu cầu của bạn. Thật không thể tha thứ khi cô ấy phá hỏng ngày hôm nay của bạn và lãng phí thời gian của bạn chỉ vì cô ấy không muốn đọc những gì trước mắt.
Và vì vậy bạn trút lên cô ấy
Giống như nhân vậy “Hulk – Gã khổng lồ xanh phi thường”, bạn bị vượt qua bởi một sức mạnh không thể kiểm soát được. Bộ não của bạn lùi lại một bước để chứng kiến sự suy sụp của bạn với sự sợ hãi và kinh hoàng, mà không thể làm gì khác.
Cuối cùng tâm trí của bạn nguội trở lại và lúc này bắt đầu đánh giá mọi thứ xung quanh. Bây giờ thì người sai mới là bạn, người nổi điên lên chính là bạn và không quan trọng là bạn có lý do chính đáng để tức giận- bạn đã thua.
Trò chơi kết thúc.
Tất cả chúng ta đều biết cảm giác bị buộc phải “xin lỗi” sau một cuộc tranh cãi mà lẽ ra chúng ta phải thắng ngay từ đầu là cái cảm giác khó chịu như thế nào. Tất cả chúng ta đã để cho tình huống trở nên tồi tệ hơn chỉ vì không kiểm soát được một áp lực nhỏ xíu, thật đáng buồn.
Đây là một điểm yếu của con người (tôi không nói là tất cả, nhưng có những số thể hiện rõ ràng hơn ở một nhóm người). Một số người sẽ ngay lập tức làm điều đúng đắn, đó là xin lỗi vì vượt quá giới hạn, trong khi những người khác từ chối thừa nhận rằng tính nóng nảy của họ đã loại bỏ giá trị của các lập luận của họ.
Họ nhấn mạnh rằng quan điểm của họ vẫn có giá trị (mặc dù bộc phát). Tôi không tin rằng nó có vấn đề gì. Và tôi đã “nổi máu” nhiều lần trong đời.
Giải pháp là gì? Làm thế nào để chúng ta ngăn chặn sự bùng phát xảy ra ngay từ đầu?
Một số người khuyên hãy hít thở. Nếu bạn hít thở sâu một vài lần trước khi bắt đầu phản ứng, bạn có thể đảm bảo rằng mình không nổi cơn điên lên trước khi quá muộn. Điều đó gần đúng, nhưng không chính xác. Tôi đã vô số lần tự nhủ phải hít thở sâu trước khi trả lời, nhưng bằng cách nào đó, tôi luôn quên làm điều đó trong những lúc cần thiết.
Khi khoảnh khắc đến, phần lý trí nhỏ bé đó sẽ không còn được tìm thấy nữa. Sự tức giận của tôi mạnh hơn những lời khuyên về cuộc sống mà tôi nhận được trong các bài đăng trên blog phát triển bản thân.
Cũng có một số người khuyên chúng ta hãy thiền, bởi vì khoa học chứng minh rằng nó làm giảm lượng hormone cortisol, kết nối được với tầng nội tâm của bản thân hoặc làm cho bạn bớt căng thẳng và những thứ tương tự như thế.
Tất cả những điều đó có lẽ là sự thật. Tuy nhiên, tôi đã thiền định trong ba năm, và tôi vẫn thỉnh thoảng đóng một vai trò nào đó trong trận cãi vã.
Nếu thiền, hít thở và suy nghĩ trước khi nói là không đủ, thì bạn còn thiếu gì nữa?
Hãy tự mình cam kết với bản thân, ở đây và ngay bây giờ, để nhớ rằng bạn sẽ không bao giờ là đúng trong bất kì một cuộc tranh cãi nào. Bởi vì khi cuộc tranh cãi xảy ra, sẽ chẳng có ai là người đúng.
Ngay cả khi người sai không phải là bạn, ngay cả khi họ ảo tưởng, làm tất cả mọi thứ để bạn phải sai và kể cả khi họ muốn hại bạn và không có một phần lý trí trong cơ thể của họ. Luôn có điều gì đó bạn sai và điều gì đó đáng lẽ bạn có thể làm tốt hơn ngay từ khi bắt đầu.
Luôn luôn sẽ có một điều gì đó bạn đã làm không đúng, điều bạn đã bỏ qua, điều mà bạn đã không thể ngăn được trước khi mọi chuyện trở nên khó chịu.
Điều này không có nghĩa là cứ để mọi người lấn lướt bạn, hay bạn phải làm một bia đỡ của ai đó. Đây là cách hiểu rằng tất cả các xung đột của con người là sự đổ vỡ trong giao tiếp giữa hai người cùng chịu trách nhiệm trong việc thông tin bị sai lệch. Ngay cả khi bạn đã dành nhiều thập kỷ để học hỏi, trưởng thành và khám phá bản thân, bạn luôn có thể làm điều gì đó khiến ai đó tổn thương, tổn hại đến cuộc sống của họ hoặc làm phức tạp thêm sự tồn tại của họ.
Bạn luôn có thể làm điều gì đó khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. LUÔN LUÔN có điều gì đó để xin lỗi.
Giải quyết xung đột không phải là bắt đối phương khuất phục lý lẽ của mình. Giải quyết xung đột luôn là nhìn ở cả 2 phía và tìm ra góc nhìn hợp lý ở giữa – một nơi mà họ có thể nhìn thấy khía cạnh của nhau với mức độ đồng cảm và thấu hiểu ngang nhau. Không quan trọng nếu đối thủ của bạn có khả năng hiểu được điều đó. Sẽ chẳng sao cả nếu đối phương từ chối đồng cảm với bạn (như bạn đã từng làm).
Đây không phải là về họ.
Đó là về bạn và khả năng của bạn để đạt được điều gì đó tích cực từ bất kỳ cuộc tranh cãi nào. Con đường dẫn đến cảm giác yên tâm “giống như thiền” đó là thông qua sự đồng cảm. Với sự đồng cảm, bạn không chỉ ngăn chặn sự leo thang của xung đột mà còn giúp đưa ra giải pháp nhanh hơn (ngay cả khi phía bên kia thiếu sự đồng cảm).
Đồng cảm nghĩa là bạn biết rằng vai trò “nạn nhân” và “kẻ bất lương không thể tha thứ” không tồn tại.
“ Bạn đã đúng, nhưng không chính xác hoàn toàn về mọi thứ , vì bạn cũng tạo ra lỗi sai.”
Hãy nhớ rằng: Đừng bao giờ nổi điên, bởi vì bạn luôn sai về một điều gì đó, và luôn có điều gì đó hợp lý trong lập luận của đối phương. Không có lý do gì để cảm thấy chính đáng. Không có lý do gì để đả kích.
Thay vào đó, những gì bạn làm là suy nghĩ. Cố gắng tìm ra cách hành động và ý định của bạn mâu thuẫn chỗ nào . Cố gắng hiểu thông điệp của bạn bị mất đi như thế nào. Cố gắng tìm ra những góc nhìn mới và trở thành một con người tốt hơn thông qua những cuộc xung đột.
Đặt câu hỏi cho đối phương của bạn: tôi đã làm gì để khiến bạn cảm thấy như vậy? Điều gì khiến bạn nghĩ rằng điều này có ý nghĩa nhất? Chúng ta sẽ làm gì lúc này?
Đột nhiên người kia cảm thấy được trân trọng. Thay vì bị nói rằng họ ngu ngốc và không có quyền hành động theo cách họ đã làm, họ cảm thấy rằng bạn cũng sẽ làm điều tương tự trong hoàn cảnh của họ. Và họ có thể thấy những cách mà bạn làm cũng đúng.
Họ hiểu bạn đang ở cùng một trình độ. Từ từ, sự thỏa hiệp sẽ tự xuất hiện.
Hãy nghĩ về tất cả những điều bạn đã đạt được: cải thiện bản thân, sự đồng cảm và xác suất đồng thuận cao hơn.
Điều đó không có giá trị hơn là “đúng” sao? Ngay cả khi ừ có thể là như vậy?
Dù sao thì việc “đúng” vẫn được đánh giá cao mà nhỉ?
Nguồn: Số Học Thịnh Vượng